có đôi khi..


Có những khi, nghĩ đã mất thói quen đợi ai đó ở quán quen. Và một ngày, không hiểu nổi tại sao mình lại có mặt ở đấy, và lóc cóc đi về..

Có đôi khi thổn thức vì một dòng status, của cái nhấp nhô của dòng thông báo in out. Thử thách nhau, phập phù như một lần lên xuống của một dòng nhắn.
Có đôi khi đời luẩn quẩn như những ngọn triều dâng..

Có những khi chờ đợi cái sáng lóe của màn hình điện thoại … Có đôi khi tự hỏi liệu chăng có hiện hữu thật sự 1 cái gọi là giác qian thứ 6… và không cần đợi đến lần rung thứ 2.. Không muốn cả lock keyboard.. ><(Pls say no to profile: Loud)

Không hiểu ai sáng tạo ra cái từ “chờ đợi”, nhưng quả thật mình cảm thấy nó mang trong mình hết tất cả những sức nặng của cái ý nghĩa kinh khủng ấy. Hai thanh bằng, và mặc dù không kết thúc bằng một âm tắc, nhưng lại có dấu nặng, độ cao rơi tự do 3-2-1, lọt thỏm.. Như có điều gì rơi tuột vào, mắc kẹt, chết đứng nơi lồng ngực..




Có đôi khi mùa đông tràn về vì đâu đó mùa hè đang tỏa rạng lấp lánh.




Có đôi khi nỗi buồn đi qua giống 1 phát kiến cắn. Đôi khi dài dẳng, đeo đẳng, rờn rợn như kiến bò..

Có đôi khi nỗi đau đi qua như một bài điếu văn mầu đỏ. Được kết thúc bởi mầu đen.


Comments

Anonymous said…
chưa. Đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.
chờ đợi làm con người ta có cảm giác đang sống.

đến một lúc nào đó, chờ đợi trở thành một thoí quen
thậm chí trở thành một niềm vui thích, một thứ để nhấm nháp.
điều tệ nhất là,
khi thứ ta chờ đợi đến
hết fun.

Popular Posts