Nhảm

Tôi đã luôn luôn không hiểu tại sao phụ nữ lại là những người có nhu cầu được chia sẻ nhiều đến thế..
Bất kể người Đông, Tây, Nam, Bắc, bất kì xuân-hạ-thu-đông, những tiếng vọng đó luôn văng vẳng đâu đó, lơ lửng giữa những tầng không, hiện hữu trong từng quán ca phê, thánh thót ngay cả từng câu chữ đâu đây..

Người ta thường hay nhắc đến nỗi cô đơn của những người đàn ông, của những tham vọng, của những khát vọng to lớn mà chẳng người phụ nữ nào hiểu được..
Và với sự so sánh như vậy, những sự cô đơn của người phụ nữ thật tỏn mỏn với những điều tầm thường và nhỏ nhặt..

Nhưng liệu rằng có thể cân đong đo đếm được như thế nào thì nhiều hơn không? Có lẽ là không..
Tôi đồ rằng sự sẻ chia public ấy chẳng khác với việc xộc vào nhà vệ sinh nhẩy nhót gào thét tưng bừng rồi giật nước xả xối là bao.. Chỉ khác chăng là một cái không có thính giả, một cái thì - ít ra - vẫn có cơ may là giữa thinh không, bỗng bất ngờ có ai đó lắng nghe..

Xét ở khía cạnh này thì có khi đức tính rộng lượng, nhân từ, và thậm chí xuẩn ngốc của phụ nữ cũng từ đặc điểm này mà ra.. Những trái tim bao la rộng lớn có khả năng ôm vào trong mình xiết bao điều chỉ-phụ-nữ-mới-làm-nổi, cũng có thể là phần nào bởi họ có thể chấp nhận được từ những điều nhỏ nhặt nhất..



Hazzzz


Nhảm!!!
(Sau khi đọc bài này)



"Chỉ vì một câu hát

mà máu nhuộm đỏ sự cô đơn

chỉ vì một giấc mộng

mà ném đi cả giang sơn

chỉ vì một tấm lòng

yêu đến phân ly mới tương ngộ

Chỉ vì một giọt nước mắt

mà lẫn lộn ân thù

Ta dùng tất cả tình yêu để báo đáp

Nhưng chàng vẫn không trở lại

Năm tháng vẫn chia lìa đôi ngã

vĩnh viễn không gặp gió mưa

vĩnh viễn không gặp gió mưa"

Comments

Anonymous said…
cái nhảm 2 đâu rồi?
catcara said…
thấy nhảm hết sức nhảm nên định giấu đi :D

Popular Posts