Hà Nội ơi ta đã về đây

Ấy thế mà mi lại dám chào đón ta với cái bộ mặt xám ngoét và u ám của mi, thật đáng ghét quá! À ơi, dễ thương đi, ngươi hãy dễ thương như những ngày đầu thu đầy nắng í, bởi vì ta vẫn còn cảm thấy quá quen thuộc với nó í. HN ngốc xít ạ, ta cảm thấy ta cũng không phải ngoại lệ, để mà phải lòng cái nắng cái gió ấy rồi, và ta chỉ sợ rằng trí nhớ dài của ta quá tệ để sau 20 năm nữa, t k thể nhớ nổi như Hemingway với A moveable feast được hén..

Ngày cuối cùng của cuộc hành trình, anh có hỏi ta rằng ta cảm thấy thế nào. Ta có hầm bà lằng j đó, rồi sau đó anh có nói rằng anh chẳng hiểu ta định nói j cả:d. Khó thật đấy nhé, ta không hiểu ngày xưa sao ta qua được cái môn phát biểu cảm nghĩ đấy. Tất nhiên, dù có viết văn luận hay tả cảnh đi chăng nữa, thì tình cảm vẫn là một phần không thể thiếu của một bài văn nói chung. Nhưng mà nói tóm lại, là ta không bao giờ biết ta phải diễn tả cảm xúc của ta thế nào. Có lẽ nó cũng giống như khi người yêu hỏi vì sao ta yêu họ, thì ta không bao giờ có thể đưa ra một câu trả lời xác đáng cả. Hoặc do trái tim ta quá gỗ đá, hoặc có thể ta không có tài trong cái việc bầy tỏ này, hoặc cả hai. Xét cho cùng, thì để cụ thể hóa tình cảm, người ta sẽ phải so sánh. Mà ở khía cạnh nào đó, mọi so sánh đều khập khiễng nhỉ, ngốc xít nhỉ..


IMG_6123

Tất cả có thể gói gọn nó trong 4 từ: bức tranh rực rỡ! Ta cũng không rõ nó rực rỡ bởi vì sao, bởi tính vừa động vừa tĩnh của nó: những mầu sắc đã định hình mà liên tục dịch chuyển, hòa vào nhau: mầu đỏ của đất balzan, mầu xanh nước biển đậm của bầu trời và cái trắng phau của những đám mây; hay bởi nó rực rỡ vì những tiếng câu chuyện hồn nhiên trong veo như nước hồ thu, bởi tiếng cười giòn tan như cái nắng trưa hè của bạn ta; hay bởi ta biết rằng, không nhiều trong cuộc đời ta sẽ có những điểm sáng chói lòa làm vậy, xóa nhòa hết những điểm cận kề bên nó trên trục thời gian...


Ôi thế là ta đã để lại ngoài cuốn Lonely planet - kim chỉ nam đến hết Pleiku, bạn ta để lại chiếc điện thoại; chúng ta còn để lại ta còn để lại bao nhiêu thứ nữa, bao nhiêu tình cảm nữa, bao nhiêu là kỉ niệm nữa? những con đường đồi dài bất tận, hai bên đường là những dải bình nguyên xanh ngát rì rào. Rồi một hôm mắt ta bị lạc khi mải dõi theo sự rượt đuổi của những luồng ánh sáng trong rừng cao su.. lại lúc khác, tiếng ếch vẳng lại mồn một trong một đêm sao dầy đặc, lấp lánh sau tán rừng thưa, ta ước rằng ta có thể nằm trên lớp đệm cỏ ước thẫm sương đêm ấy.. Sáng hôm sau, chúng ta sẽ chơi xích đu trong một khu vườn ngập nắng, và thi xe đạp lên đỉnh đồi.. Và ta muốn chết đứng vì rét trong một đêm đổi gió, từng cành tre lay động rào rạt ngay bên ngoài những chiếc đèn lồng vẫn im lìm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt..

Ngốc xít ah, ta những muốn trở lại cái ngày tươi sáng ấy, khi từng đợt gió nhẹ mơn man mặt ta, ánh nắng dìu dịu làm ấm làn da ta, khiến ta không thể đừng mà ngủ quên bên bờ suối trong khi chờ bạn ta đi mua đồ. Ta yêu giọng hát dở ẹc của bạn ta sau đó, cái bản tính tự nhiên được bầy tỏ hết mình bên cạnh nguời ta yêu quý ấy, khi ta không cần phải cảm thấy xấu hổ vì điều gì đó thuộc về chính ta..

Ngươi ơi, làm sao ta có thể nói cho họ biết là ta nhớ họ thế nào mỗi hôm sáng dậy, ta đã quá quen với những cấu chí nhau, những âm thanh ríu rít hòa tan vào ánh sáng ban mai chan hòa bên cửa sổ? Chúng giữ cho ta tỉnh táo mà không cần cà phê vỉa hè? Ta nhớ xiết bao tiếng cười của họ, hơi ấm của họ, và cả mùi thuốc lá của họ nữa :-s Họ cũng nhắc ta nhớ lại rằng ta cũng đã từng trong veo như thế, được quan tâm, yêu thương như thế, và cũng từng yêu thương như thế..


Ngươi ah, ta nghĩ là lưng của ta đã chạm vào bức tường cuối cùng của ngõ cụt ta vẫn sống ấy rồi..

Comments

Popular Posts