somewhere only we know

Một nơi nào đó

Ở một nơi nào đó

Vào một lúc nào đó

Hay trong một vùng kí ức nào đó

Đôi khi là tất cả những gì mà mà bạn có thể nhớ về một quãng đường đời..


Tối nay, bất thần sau cuộc nói chuyện, thấy nhớ bức hình này. Bức hình này, thực sự mà nói, nó chẳng có gì đặc biệt cả.
Hàng cây.
Mấy chiếc xe chạy.
Đèn đường.
Góc chụp cũng không có gì đặc biệt cả. Ánh sáng bình thường.
Nói chung là bình thường.





Nhưng mình vẫn như cảm thấy cái cảm giác của những ngày mình lang thang trên những cây cầu và nhìn xuống ở cùng một góc như thế này. Mình cũng không biết là mình đã mất bao nhiêu thời gian đứng như thế này, cảm nhận thấy từng đợt rung lên dưới chân mình.. Tiếp nối là cái cảm giác của những tiếng rào... rào.. của các phương tiện phóng nhanh qua.. của xì.. xì tiếng xe buýt bắt đầu sau tuyến đỗ. Mình vẫn như còn thấy cái biểu tượng cánh chim hòa bình của tòa nhà phía đằng sau lưng mình, và phía kia cầu, là một thánh đường hồi giáo.. Nhưng mình không cần đi tới thánh đường để tìm thấy sự bình yên, mà ở ngay nơi đây, trên cây cầu này, và nhìn theo những dòng xe.. Như thể là chúng ở một thế giới nào đó khác.. Còn mình thì ở đây, và những đợt gió thổi đến, xào xạc trên những tán cây và phe phẩy lọn tóc mai.. Ngay dưới chân mình đây, những dàn hoa giấy đang chen chúc mọc, vươn tới ánh sáng lấp lánh ngoài kia đang đậu trên những tán lá xanh muốt cả quãng hè..


Nhưng mình cũng không chắc lắm. Cũng có thể đã sự nhầm lẫn tai hại giữa vị trí địa lí của các sự vật..



-----------
Dường như luôn có điều gì đó ngăn cản mình đến với sự hiện hữu..





Comments

Giang Anh said…
It calls the heart of the matter
hehhe

Popular Posts