Mùa xuân đã qua bao giờ..

Những ngày này không hiểu vì sao.. buồn.. Bất kể trời mưa.. Bất kể trời nắng.. Bất kể có chuyện gì hay không có chuyện gì.. Đôi khi bật khóc vì một bài thơ, nhai đi nhai lại bài đó trong vòng 24h rồi thấy nó nhạt thếch (có thể 24 giờ tiếp theo lại thấy nó hay).. Người ta bảo khi buồn thì người ta hay đồng cảm với nỗi buồn của những nguời khác, có lẽ thế, nhưng dường như đây rốt cục cũng là nguyên nhân cho nỗi buồn khác: nỗi-buồn-bất-lực-tạm-thời, vì mọi sự thay đổi xem chừng đều cần thời gian mới phát huy hiệu nghiệm. Ấy vậy mà điều này cũng chẳng dễ mà có được, và khi ấy, ta lại buồn vì một nỗi khác: buồn vì chưa có được nỗi-buồn-bất-lực-tạm-thời ấy. Ta vô cảm quá.. Cũng có thể, ta buồn vì ta chẳng định vị nổi ta giữa cõi đời này..









Những ngày tháng tư.. Có những ngày hửng nắng sớm như ban hè, mặt trời ban phát những tia nắng đẹp rực rỡ, ta lại có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt đã từ lâu vắng bóng trên những con đường nô nức, dộn dịp cưới xin.. Có thể rằng ngay tối đó, gió mùa đông lại kéo về, làm mình bất chợt nhớ mùi hoa hoàng lan đã phôi pha vào những con đường đêm từ tháng trước. Và nhớ "Dưới bóng hoàng lan"...

Comments

Anonymous said…
nhạy cảm, nhạy cảm quá đi thôi ;))

Popular Posts