you say yes.. I say no...

Hãy còn một giờ nữa mới tới nơi, nhưng giờ cô đã quá hồi hộp và háo hức tới cái lúc ấy, khi máy bay vừa hạ cánh. Cô sẽ báo ngay cho anh tới đón và cô tưởng tượng ra cái cảnh lúc cô vừa bước ra lobby lounge, anh đã đứng ngoài thanh chắn, hớn hở và vẫy tay lia lịa về phía cô.. Nhưng mà lâu quá... Cứ chốc chốc cô lại liếc nhìn sang chiếc đồng hồ của cô gái đi cùng đoàn. Mọi người vẫn đang say ngủ.. chắc vẫn còn ít nhất 20' nữa thì đèn hiệu của phi trưởng mới bật sáng... Quyển sách đọc dở đã được cất đi từ lâu, và giờ cô chỉ chăm chăm nhìn ra cái bóng tối mờ xám bên ngoài cửa sổ máy bay. Vẫn chưa thấy những tín hiệu lấp lánh chào mời nào của thành phố bên dưới cả... Cô ước rằng mình có thể làm một cái gì đó để có thể phá tan cái thời gian đang kết băng lại này, như nhẩy dù chẳng hạn, và việc duy nhất lúc này đó là tận hưởng cái cảm giác tưởng tượng không trọng lực đê mê ấy...


Rồi cuối cùng thì đoàn người cũng đã lục tục lấy đồ đạc và chuyển xuống ô tô phía dưới. Thật là vô cùng bực bội khi đoàn ng cứ bị chặn lại bởi những người nhiều đồ đạc mà lại cứ đứng chắn giữa đường. Cô chỉ muốn nói họ hãy tránh ra, nhưng điều ấy còn có thể mất thêm thời gian cô gặp anh nữa, và cô vội vàng né qua đi tiếp. Cô chỉ sợ anh sẽ phải đợi cô lâu, nhất là trong cái giá lạnh mùa đông này. Cô không biết liệu có phải vì vội đến đón cô quá không mà anh sẽ quên không mang áo ấm.. Nhưng cô cũng không gọi lại cho anh, có khi anh đang trên đường...

Và giờ thì cô ba chân bốn cảnh chạy ngoài hành lanh, dáo dác nhìn quanh.. Sân ga đông nghịt người, liệu anh có thấy được cô hay không?? Những tốp người ngang dọc vội vàng cắt qua, những tiếng gọi í ới, những biển hiệu nhận người nhấp nhô chấp chới xen những tiếng thông báo của sân bay...


Anh không ở đó. Cô nhìn khắp lượt lobby lounge và quyết định sẽ đợi anh ở ngoài taxi stand. Nếu anh đến, anh có thể nhìn thấy cô ngay từ phía ngoài taxi mà không cần phải bước vào phía trong.. Anh đã nói là anh sẽ đến, và cô biết rằng anh sẽ đến, vấn đề chỉ là anh chưa hiện diện mà thôi. Cô gọi cho anh lần nữa, để chắc chắn rằng anh sẽ có mặt ... Anh dặn cô đợi ở đó, và anh sẽ tới ngay. Và cô phát hiện ra mình lại quên không dặn anh mang áo ấm. Trời bắt đầu lạnh thêm, và không khí trở nên khô cứng. Lấy hai tay chà mạnh mũi lấy hơi thở, cô phát hiện ra mình là một trong những người cuối cùng còn lại của chuyên bay muộn mằn này.. Mà không phải ai cũng đã chuẩn bị cho cái đến bất ngờ của mùa đông ở xứ nhiệt đới này, dường như họ vội vàng hơn và co ro hơn trong những bộ quần áo thùng thình của mùa hè... Từng người, từng người lũ lượt xếp đồ lên taxi, ríu rít ôm hôn gia đình và lướt đi, nhẹ bẫng giữa dòng khói xám nhạt nhanh chóng tan loãng, biến mất..

Anh vẫn chưa tới.. Cô bắt đầu thấy sốt ruột, và lo lắng.. Anh nói là anh sẽ tới ngay, vậy mà anh vẫn chưa tới.. Có con đường nào tới sân bay mà không bị tắc đường không? Cô không biết.. Ở cái thành phố xa lạ này, cô chưa biết gì cả. Tất cả những gì cô biết về nó, đó là anh.. Cô nhớ người ta có nói rằng, "dù có ở đâu, thì con người ta vẫn thấy lạnh. Ở quê hương, cái lạnh, đó là cái lạnh xuất phát từ con tim. Ở thành phố lạ, cái lạnh ấy là từ bên ngoài. Mà cái lạnh từ bên ngoài thì dễ chịu hơn cái lạnh từ bên trong.." Cô cũng không biết điều ấy có đúng không, nhưng cô tự nhủ, nơi nào có anh, nơi ấy con tim băng giá của cô sẽ được sưởi ấm. Chỉ cần vậy thôi. Có lẽ đôi khi cuộc sống hóa ra thật là giản đơn, vậy mà ta mãi cất công kiếm tìm nó.. Không phải ngẫu nhiên mà cô lại quyết định đến đây, với lí do khi nói với anh là tới công tác, kì thực là tât cả chỉ vì cái điều đơn giản ấy, vậy mà suốt bao năm cô đã không nhận ra. Cô cảm thấy quá mệt mỏi sau tất cả những ngày phiêu bạt cùng những chuyến đi bất tận, những ước vọng khám phá và tò mò tìm hiểu ban đầu. Đôi khi cô tự hỏi cô đang kiếm tìm điều gì trong tất cả những điều ấy. Rằng có có thật sự thích cái cô đang có hay không. Đó có thật sự là cái cô muốn thấy hay không, và rằng nếu nó chỉ thay đổi chút xíu thôi, thì thậm chí cô có quan tâm không? Nhưng những câu hỏi không thể dừng bước chân cô lại, và giờ đây, tất cả chỉ còn lại là một cái gì đó dường như đã quá xa xôi, giống như là ở kiếp trước, giống như là cô đang nghe ai đó kể chuyện, giống như là cái không gian bị bỏ lại sau khi cô nghiêng người cất bước..


Ôi thôi.. nhưng anh vẫn chưa tới.. Cô giậm chân không hiểu điều gì đang diễn ra. Cô thấy mình thật ngốc nghếch, sao lại có thể tưởng tượng rằng anh sẽ ở ngay đó mà đón cô được chứ? Và sự lo lắng dần chuyển sang cho tức giận. Cô không thấy có lí do nào để anh tới trễ như thế? Anh ở quá gần đây để có thể hỏng xe hay như thế nào đó, và nếu có chăng chắc chắn anh sẽ gọi cô bảo cô chờ thêm chút. Nhưng anh không hề gọi lại. Và giờ thì cô vẫn ngồi đây, thấp thỏm đợi. Cô thấy mình quá ngốc nghếch, và nghĩ rằng có thể mình đang đợi một người sẽ không bao giờ tới. Nhưng cô cũng biết rằng không phải thế, anh không phải là một người như thế, và rằng anh sẽ tới ngay thôi, chỉ cần cô kiên nhẫn thêm một chút thôi.. Cô biết rằng anh biết mục đích thực của chuyến đi này của cô, cũng giống như mọi điều khác thôi, anh luôn biết về cô, mặc dù anh không bao giờ hỏi. Anh vẫn luôn kiên nhẫn như thế, và cô tự hỏi liệu bây giờ có phải là lúc anh đòi hỏi cô phải kiên nhẫn giống anh..


Cô cảm giác như là cô đang trải qua cái 1h cuối cùng trên máy bay ấy. Cô lại quay lại với các giả thiết tại sao anh tới muộn như vậy. Anh chắc chắn hoàn thành xong việc từ lâu, vậy thì tại sao.. Có thể rằng cô không đủ quan trọng để anh phải vội vàng tới đây... Giờ thì cô không còn muốn đợi lâu thêm chút nào nữa, cô chỉ muốn về khách sạn, và ngâm mình 1 trận ra trò, và ngủ một mạch tới sáng. Nhưng cô cũng không hiểu sao cô vẫn không bước đi như ý muốn ấy, và vẫn chứ di đi di lại trên nền xi măng lạnh toát này..







Cuối cùng thì anh cũng đã tới... Cô không nhận ra anh ngay, chỉ mờ mờ nhìn thấy người như anh hướng về phía mình, vẫy vẫy, và cô biết đó chính là anh, cô không thể nhầm được. Cô những muốn nói điều gì đó với anh, nhưng tất cả những gì cô có thể làm đó là nhoẻn miệng cười, và lên thẳng xe.. Anh mải miết lái xe, thi thoảng nhìn cô mỉm cười, còn cô cố gắng quan sát anh một cách kín đáo, liệu anh có thực sự vui khi đi đón cô như thế này hay không... Trong cái ánh sáng đèn đường thoảng hoặc này, cô không thể thấy rõ được những nếp gấp trên khuôn mặt anh, chiếc gương chiếu hậu lạnh lùng chẳng chiếu gì hơn ngoài những ánh sáng lòe phát từ những chiếc xe đi sau đó.. Nhưng dù sao thì cũng chẳng còn gì quan trong nữa, giờ thì anh đã ở đây rồi, ngay bên cạnh cô đây... Tất cả những gì cô chờ đợi, đó là đây, là con người này.. không phải là những bóng hình nhỏ bé phía xa xa đang giặt đồ bên giòng suối lạnh, không phải là cái lắc lư ầm ào của đoàn tầu, mà là cái êm dịu của từng bước xe chạy dẫn cô dần vào giấc ngủ chập chờn..


Anh đưa cô tới nơi anh ở. Đó là một nơi ngăn nắp và sạch sẽ, nhỏ nhắn. Ánh sáng bên ngoài mở vào phía trong một hình tam giác vàng nhạt, mờ dần và lẫn về phía cuối phòng. Anh hỏi cô muốn uống gì, và một cách vô thức, cô nói cafe. Và giờ thì cô thấy hối hận. Cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ ở cái nơi này, nơi cô chưa từng đặt chân tới. Giờ thì anh đang nhìn cô dịu dàng, và đang nói điều gì đó, như là xin lỗi về chuyện anh tới đón cô trễ. Nhưng cô chẳng thế nghe thấy điều gì nữa.. Đó là những âm thanh nào đó vang dội lại, cô không nghe thấy gì cả. Và cô cũng không muốn nghe thấy gì cả. Cô tự hỏi mình đang làm gì ở cái thành phố lạ này, ở phòng một người mà quá lâu rồi cô không còn gặp nữa. Cô đã hy vọng rằng, nơi đây, cô sẽ có một cuộc khởi đầu mới, một công việc mới, một hạnh phúc mới. Nhưng giờ thì, cô nhận ra thậm chí cô không dám chắc cô có còn yêu anh như ngày xưa.. Cô biết vấn đề không phải là anh, vấn đề chỉ là cô mà thôi. Tại sao anh không đưa một thứ gì khác cho cô, như một ly cocktail, hay cognac, hay là bất kì một cái khác, trừ cafe.. Họ sẽ nhẩy một điệu valse như là ngày xưa và rồi mọi chuyện sẽ ổn... tại sao lại là cafe? Cô chỉ muốn nói rằng anh hãy đừng nói nữa, đừng nói gì nữa. Hãy tới đây và ôm cô thật chặt, và rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng anh vẫn ngồi phía bên kia phía tam giác ánh sáng nhợt nhạt, kiên nhẫn chờ đợi.. Cô những muốn vươn tay về phía anh, muốn nói với anh rằng, anh hãy đưa cô qua cái chiều dài mỏng mảnh ấy .. Nhưng cô biết rằng mình không thể..


Rồi từ từ, cô đứng dậy, đi về phía khung cửa hẹp khép hờ..




Comments

Anonymous said…
dài quáaaaaaaaaaaaa (:|
đánh dấu lúc nào tỉnh ngủ đọc
G9 :P

Popular Posts