she and her cat



Cô tôi vẫn ngồi đó.
Còn tôi vẫn lặng lẽ nhìn cô..

Cô không còn gõ nhạch nhạch trên bàn phím nữa. Cô chỉ trân trân nhìn màn hình. Tôi không biết cô đã ngồi như thế bao lâu rồi. 30 phút.. Có lẽ lâu hơn thế.. Trong cái ánh sáng leo lét chênh chếch từ chiếc cao áp bên đường vào căn phòng, tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt cô lẫn vào những lọn tóc xoà xuống, chấm chấm trên đầu gối gầy guộc..
Tôi chậm rãi nhẹ nhàng liếm vào đôi tay cô. Bình thường cô rất thích cái cảm giác ram ráp ấy, và rồi cô sẽ dỗ dành tôi. Nhưng cô vẫn chỉ ngồi im và nhìn vào cái màn hình mờ sáng ấy. Tôi cuộn tròn lại nằm gọn trong chân cô.


Mấy ngày rồi cô tôi đi vắng.. Những ngày mưa bập bùng.. Trừ thời gian với Mimi, bạn gái tôi, tôi ở nhà và đợi cô chủ. Nếu như cô ở nhà, cô và tôi sẽ cùng nhau nhìn ra trời mưa như thế. Tôi cũng không biết tại sao cứ trời mưa, cô và tôi lại hay cùng ngồi song song và nhìn ra cái màn mưa bàn bạc. Tôi đoán rằng cô thích ngắm mọi người trên những nhón chân bước vội, những chiếc xe xẹt qua và những bóng hình co ro dưới tán những chiếc ô mầu sắc thấp thoáng giữa phố phường xám xịt. Cũng có thể cô chờ đợi từ phía màn mưa, bạn trai cô sẽ xuất hiện và tới bên cô. Còn tôi, tôi luôn muốn ở bên cạnh cô và những lúc ấy, cô sẽ ôm tôi dịu dàng và nhẹ nhẽ gãi gãi cằm cho tôi, kiên nhẫn.. Nhưng mà luôn là như vậy, chẳng ai tới cả..

Tôi chưa bao giờ gặp cậu ấy. Bởi vì từ lúc tôi có thể nhận biết được, tôi đã không thấy cậu đâu. Cậu đi vắng. Tôi chỉ biết rằng hai người vẫn liên lạc theo những câu chuyện hàng đêm và giọng cười khúc khích của cô chủ. Tôi chỉ việc ngoan ngoãn mà tì vào chân cô.. Tiếng hai người rì rầm đưa tôi vào giấc ngủ êm đêm. Hồi ấy lâu rồi...

Những câu chuyện của hai người thưa dần hơn theo thời gian. Tiếng cười của cô cũng ngớt dần dần theo nhưng cơn mưa mùa hạ.. Những cơn mưa dài bất tận ấy giữ chân cô ở nhà, giữ đôi mắt cô nhìn sâu thẳm vào cái không gian dày đặc, ướt sũng ấy.. Có đôi khi thức dậy, cô vẫn tay nắm quyển sách, và nhìn thất thần ra cái khoảnh không ấy.. Tôi biết sẽ không có ai xuất hiện cả. Cậu ấy sẽ không xuất hiện nữa. Cậu không còn gọi về mỗi sáng đánh thức cố dậy nữa. Tôi làm hộ cậu công việc đánh thức cô dậy đó bằng cách khều chân cô cho tới khi cô tỉnh hẳn. Khi ấy, tôi biết cô vui lắm, và cô nựng tôi nhiệt tình rồi thả cho tôi nhiều hạt dẻ hơn thường lệ. Nhưng tôi lại không giúp được cậu với theo tiếng chân ngập ngừng bước xa dần theo cầu thang. Chỉ một tiếng xạch cửa, và thế là cô và tôi đã ở hai bên bức tường, hai bên thế giới và cả hai sẽ không còn chờ đợi một cuộc gọi ban sáng nào nữa..


Trước ngày cô đi vắng, tôi nghe tiếng cô mệt mỏi dần bước lên phòng và mở khóa. Không như mọi khi, cô không mở máy tính mà chỉ ôm tôi thật chặt. Tôi vỗ về cô như tất cả dịu dàng vốn có…





Giờ thì cô đã ở đây rồi.. Và tôi hiểu rằng tất cả những các cuộc gọi sẽ không còn nữa. Họ không nói chuyện với nhau đêm ấy, tôi chỉ nghe tiếng cô vội vàng gõ và quên mất tôi meo meo vì đói. Họ sẽ không còn nói chuyện với nhau nữa. Người tôi rung lên từng hồi theo từng tiếng nấc của cô. Tôi chậm chạp liếm hết chỗ nước măt cô. Nhưng cứ hết rồi thì cô lại tỉnh dậy và lại vùi vào tôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi hiểu rằng ngày mai tôi sẽ phải khác. Tôi sẽ có nhịp sống mới. Tôi biết rằng tôi phải chăm sóc cô chủ nhiều hơn. Tôi phải ở bên cô nhiều hơn.


Ngoài trời lại bắt đầu đì đụp sấm.. Ngày mai liệu cô có còn ngắm mưa với tôi chăng?

Comments

Popular Posts