Across the universe
Vào một buổi chiều, tôi bỗng thấy nhớ.. Tôi không biết là tôi nhớ cái gì.. Và rốt cuộc, tôi nghĩ rằng tôi nhớ anh..
Giờ này anh ở đâu? Blogspot? Wordpress? LiveJournal? Facebook? Tôi biết hẳn là anh ở đâu đó trong cuộc sống này, trong cuộc đời này, trên những mạng xã hội này.. Everywhere land.. nhưng dường như anh đã biến mất..
Đã từ lâu rồi, tôi mất dấu chân anh. Tôi biết rằng ngoài tôi, còn nhiều người nữa vẫn còn chờ anh, tìm dấu chân anh. Nhưng tôi không quá gắng sức để tìm. Tôi biết rằng chỉ cần 1 lần nhấp chuột, có thể tôi biết rằng anh đang ở đó. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không đi vào đó, để đi vào cái thành trì cuối cùng còn sót lại để bảo toàn rằng anh vẫn là anh, ở đó.. Hơn tất thảy, còn là sự riêng tư..
Tôi ước rằng tôi đã để lại một vài bài nào đó của anh để tôi nhấm nháp nốt, lập luận sắc sảo của anh, bút lực dồi dào của anh, là bất kể thứ j lung tung leng teng li ti le te anh để lại .. nhưng tất cả những gì tôi tìm được là những bản chữ không còn ở tình trạng Bold nữa, chỉ còn lại là hàng loạt Star và Like.. Tôi nghe lại những bài hát anh đã nghe, chìm đắm trong đó, và cố để không cố gắng hiểu lúc nghe những bài này anh nghĩ đến điều gì.. Tôi nghĩ, có khi mình đã thần tượng anh đến mức có khi tôi đã like tất cả các bài anh viết mà không nhận thức được điều đó nữa. Hơn cả "Krugman mang kinh tế vĩ mô đến mọi nhà", tôi nghĩ đến cái tôi mà anh tạo ra (một cách vô tình như thế)..
Tại sao anh lại ngưng lại? Anh quá bận với công việc hiện tại? hay quá bất mãn với những firewall? hay gia đình mới khiến anh quá bận rộn cho việc viết lách? Cái giả định cuối này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng dù sao, nó cũng chỉ là cách chống đỡ biện minh cho việc anh đã ra đi..
Comments