Ngày nắng không gió




rau muong bien,sea,Quang Binh,Vietnam,travel


Mấy ngày hôm nay HN nắng quá, nóng quá đi thôi.. Nghe bảo nhờ cơn bão số 2 j j đó nên hết tuần này sẽ mát, ấy thế mà chỉ còn 11h nữa là hết tuần, và mình thì ngồi ở đây, 1 chân thò qua cái cửa sổ, giơ thử ra cho trời nướng, 1 chân kia chĩa lên hướng máy lạnh mát lạnh, hé. Các bác nhà đài thì bảo nhiệt độ sẽ là 35, nhưng các bác nhà báo viết đã lên đến 41oC rồi.. Thây kệ cho các bác cãi nhau, mình phải đi cất cái chân, đóng cái cửa lại để hưởng niềm sung sướng của công nghệ Toshiba cái đã.

Không thể nào hiểu nổi là tại sao người miền Trung có thể sống quanh năm với cái nóng nước sôi lửa bỏng như thế. Nhớ vào tầm này năm ngoái mình đang ở Quảng Bình, nóng rẫy, và việc duy nhất mình làm là ngồi lì trong phòng tắm suốt ngày và đọc truyện, đến giờ cơm thì đành loẹt quẹt dép đi xuống nhà ăn, rồi lên lại chui vào phòng tắm tiếp. Có hôm thử ra khỏi phòng, ngồi ngoài biển vào chiều muộn, chân dẫm trên cát vẫn muốn phát bỏng, giống như những chiếc yên xe được phơi ngoài nắng suốt cả ban chiều.. Và niềm vui thú với biển và cát chỉ có thể đến sau 1am tĩnh mịch, hay lúc 5am, khi bầu trời bắt đầu chia thành các vệt, khoanh vùng hồng tía, mỡ gà, xanh thẫm, trắng, và liên tục, không ngừng nghỉ, chúng biến động và giao thoa lẫn nhau, chẳng chốc đã thấy đỏ lóe cả vùng trời...


Trong cuốn Thư Hà Nội lần trước, có thấy nhắc đến sự ảnh hưởng của miền khí hậu đến hoạt động của con người (trong tác phẩm có nhắc đến các nhà văn, họa sĩ, nhưng chẳng nhớ tên những ai nữa rồi), và gần như bây giờ mình mới có thể kiểm chứng. Không thể làm được cái gì ra hồn với cái thời tiết như thế này, không thể tập trung và người luôn luôn mỏi mệt như người thiếu Fe trong máu.. Ước ao một chút gió chuyển mình, mang theo hơi thở ngai ngái, nồng nồng chuyển mình của đất, mang theo những lọn tóc bay bay và những đám cỏ may rập rờn..

Những ngày tháng sáu, bước chân lang thang chỉ gây thêm những cáu bẳn khó kiềm chế, và sức chịu đựng cho một cộng đồng tạp nham nhở như một bức tranh vẽ dở đã trở nên quá sức. Quá xa xỉ để mơ tưởng đến bước chân trần trên những đồi cỏ xanh và hít hà cái trong lành mát lạnh của chiều tà..


Chỉ muốn được về nhà.. và yên ổn..




Comments

Popular Posts